Friday, April 8, 2011

Chiếm đoạt không phải là cách giải quyết tốt nhất Hiếu à

Tôi nghĩ anh và bạn gái cần tìm cách thích hợp nhất sao cho ai cũng phải hy sinh, ai cũng cảm thấy thỏa mãn. Nếu anh không thuyết phục được bạn gái thì nên tôn trọng quyết định của cô ấy. Nếu anh đã thuyết phục mà cô ấy không theo thì cách giải quyết cũng không phải là chiếm đoạt.
From: Bach Thanh Hoang
To:
 
Sent: Saturday, January 04, 2003 12:53 AM
Subject: Gui anh Phan Hieu.
Chào anh Phan Hiếu,
Đọc những dòng tâm sự của anh, tôi xin phép được trình bày với anh một số điểm:
1. Anh cho rằng bạn gái anh yêu anh, dù không cưới được anh nhưng vẫn dành cái quý giá nhất của người con gái cho anh, nên khi anh chiếm đoạt trinh tiết của cô ấy, cô ấy sẽ không hề hối tiếc. Tôi không hiểu vì sao anh lại có thế khẳng định như vậy. Trừ khi chính miệng bạn gái anh nói ra điều đó, còn không thì đó cũng chỉ là võ đoán của riêng anh. Điều mà có lẽ anh đã lẫn lộn là sự chiếm đoạt không hề giống với sự tự nguyện dâng hiến.
Nếu anh và bạn gái cảm thấy cần trao cho nhau tất cả để giữ vững niềm tin, và cho rằng nếu làm vậy sẽ giữ được nhau thì không nói làm gì. Nhưng nếu chỉ có một mình anh muốn điều đó trong khi bạn gái anh vẫn không muốn, và anh ép buộc cô ấy, chiếm đoạt cô ấy thì thưa anh, đó chỉ là sự cưỡng dâm không hơn không kém. Nếu anh làm điều đó, có lẽ bạn gái anh sẽ không kiện anh ra tòa để làm gì, nhưng trong lòng cô ấy sẽ không tránh khỏi cảm giác ê chề, dù có cưới anh sau này thì cũng không chắc gì câu chuyện tồi tệ này không mãi đi theo cô ấy. Anh đã đặt mình vào vị trí bạn gái của anh chưa?
2. Anh cho rằng con gái bị động trong chuyện tình cảm, còn con trai là chủ động. Theo tôi, đó là vấn đề của mỗi cá nhân. Con gái họ cũng chủ động, nhưng theo cái cách của họ. Có khi ta tưởng ta đang "câu" họ, nhưng thật ra, ta đang bị "câu" mà không hề hay biết. Rồi bạn cho rằng người con gái khi bị tấn công thì khả năng "phòng thủ" được là rất thấp. Theo tôi, ai cũng có thể yếu đuối như vậy cả, không phân biệt trai hay gái. Anh cho rằng anh rất yêu cô ấy nên không ai có thể lay chuyển được anh, không một người con gái nào khác có thể chinh phục được anh. Anh có chắc điều đó không? Có lẽ bạn gái anh xinh đẹp va duyên dáng nên có nhiều người theo đuổi, vì vậy nên anh lo. Tôi không biết anh thế nào, nhưng nếu quanh anh cũng có nhiều cô gái khác theo đuổi thì liệu anh có nhiều khả năng "phòng thủ" thành công hơn bạn gái của anh không?
3. Anh bảo rằng những bạn gái đã có lời tâm sự với anh là ích kỷ khi nói rằng anh chiếm đoạt bạn gái của anh chỉ là vô ích. Tôi không hiểu vì sao anh lại có thể có một kết luận như vậy. Họ không hề "dự trù" sẵn cho việc phản bội. Thưa anh, họ chỉ nghĩ đến cái cảm giác sụp đổ đau đớn khi bị chiếm đoạt, dù kẻ làm việc ấy là người yêu mình. Nói riêng, dù cho bạn gái của anh có dự tính sẵn một "phương án" để có thể phản bội anh thì cũng không vì thế mà anh có quyền chiếm đoạt cô ấy.
4. Vì sao anh biết chắc rằng khi để cô ấy ra đi, anh sẽ mất cô ấy? Chưa nói đến chuyện là biết đâu cô ấy mới là người mất anh. Nếu như cô ấy ở lại một cách tự nguyện và vui vẻ thì không có gì để nói, nhưng tôi không nghĩ sau khi bị anh chiếm đoạt, cô ấy sẽ ở lại một cách tự nguyện và vui vẻ. Tôi cũng không nghĩ rằng khi anh và cô ấy hoàn toàn thuộc về nhau một cách tự nguyện không hề hối hận thì cô ấy chắc chắn sẽ ở lại với anh. Một lần nữa, xin anh đừng nhầm lẫn với việc hai người tự nguyện đến với nhau với việc anh chiếm đoạt cô ấy và cho rằng đó là tự nguyện đến với nhau. Chưa nói đến chuyện trao nhau tất cả không mang một giá trị bảo đảm chắc chắn nào hết.
Không phải khi người con gái trao thân cho anh thì cô ta sẽ không thể đến được với ai khác nữa. Bạn gái của anh bướng bỉnh, ngang ngược, quá trẻ con, muốn nổi tiếng, cứng nhắc vào một giấc mơ chưa chắc đã thành hiện thực, đặt cô ấy vào trung tâm mối quan hệ tình cảm thì sau khi hoà quyện tình dục với tình yêu rồi, cô ấy sẽ không như vậy nữa hay sao? Vấn đề anh nói là họ sẽ nữ tính hơn, chín chắn hơn thì cũng là tùy từng cá nhân thôi. Đến một độ tuổi nào đó, hoặc sau khi lập gia đình, có con rồi thì đa số là như vậy, cũng không phải là tất cả. Điều đó không phụ thuộc vào chuyện trước hay sau khi quan hệ lần đầu, chưa nói đến việc lần đầu quan hệ đó là do tự nguyện hay là bị chiếm đoạt. Theo anh thì bạn gái anh thuộc kiểu người nào? Và bản thân cô ấy thì nghĩ sao?
Sẵn anh nói về sự xa cách của ngày xưa và bây giờ, tôi cũng xin góp lời. Tôi không tin rằng có ai xa nhau mà lại không muốn biết thông tin về nhau, lại cho rằng không liên lạc gì với nhau mới là tốt cho việc tin tưởng vào nhau. Có bạn nào ở đây đang phải chịu cảnh xa cách người yêu thì xin minh chứng cho tôi. Anh cho rằng khi xa nhau thì người ta sẽ chạy trốn những tưởng tượng xấu, nhưng chính anh, chưa xa bạn gái mà anh đã nghĩ đến mọi điều tồi tệ có thể xảy đến. Nếu anh cho rằng xa nhau mà không liên lạc gì là tốt hơn cho niềm tin của anh thì anh có thể bàn bạc với bạn gái, rồi trong thời gian xa nhau, hai người chỉ thỉnh thoảng mới gửi cho nhau một xấp thư với nhiều nhung nhớ. Điều đó dễ làm hơn rất nhiều so với việc luôn tìm cách thu ngắn khoảng cách để luôn có thể động viên nhau, ở bên nhau trong những lúc khó khăn ít nhất là về mặt tinh thần.
Anh cho rằng liên lạc hàng ngày sẽ trở nên nhàm chán vì không ai có thể ngày nào cũng nói lời yêu, rồi vì không biết nói gì nên kể chuyện này chuyện nọ dẫn đến ghen tuông. Vậy cuộc sống của anh và bạn gái anh hiện nay thế nào, có ngày nào cũng nói lời yêu và không kể chuyện nọ kia khiến cơn ghen trỗi dậy không? Chưa nói đến chuyện nhàm chán hay không không phải nằm ở chỗ liên lạc hàng ngày mà là ở chỗ cách đối xử của anh và cô ấy thế nào. Khi liên lạc được thường xuyên với người yêu, anh mới có thể nắm bắt được cảm xúc của cô ấy, mới có thể là người mà cô ấy luôn tin tưởng trông cậy, và cũng có thể ứng phó kịp với những tình huống ngoài mong đợi.
Thưa anh, yêu nhau là cả hai người đều mong muốn mọi điều tốt đẹp đến với người yêu. Tôi nghĩ anh và bạn gái cần phải tìm cách giải quyết thích hợp nhất sao cho ai cũng phải hy sinh, và ai cũng cảm thấy thỏa mãn. Nếu anh không thuyết phục được bạn gái thì anh nên tôn trọng quyết định của cô ấy. Tôi không cho rằng để cô ấy muốn làm gì thì làm là yêu thương cô ấy, nhưng nếu anh đã thuyết phục mà cô ấy vẫn không theo thì cách giải quyết cũng không phải là chiếm đoạt cô ấy. Đó chỉ là hành động thú tính của những kẻ cực kỳ hèn yếu về bản lĩnh và tinh thần. Cô ấy đi xa, cả hai đều cần giữ thật chặt tình yêu của mình. Nếu cô ấy không chung thủy thì sau này cô ấy sẽ phải hối hận. Nếu anh thật sự yêu hết dạ thì anh sẽ lại dang rộng vòng tay để đón cô ấy. Nếu cô ấy không hối hận thì cũng vì yêu cô ấy mà anh cũng sẽ vui với hạnh phúc mà cô ấy tìm được dù anh sẽ rất đau khổ.
Vẫn còn những điều muốn nói, nhưng tôi xin dừng ở đây vì có lẽ người khác sẽ nói hộ tôi. Tôi cầu chúc anh và người yêu hạnh phúc.

No comments:

Post a Comment