Monday, April 11, 2011

Yêu anh, tôi đã "cho" tất cả

Yêu anh, tôi đã "cho" tất cả
Lần đầu tiên của tôi kết thúc trong nỗi đớn đau khôn tả (Ảnh minh họa)

Yêu anh, tôi đã "cho" tất cả



Tôi đã từng tự nhủ rằng điều hạnh phúc nhất là trao cái quý giá nhất của người con gái cho một người mà mình yêu thật sự, bất chấp sau này hai đứa có đến được với nhau hay không. Bởi yêu là không bao giờ hối tiếc, nhưng…
Giao thừa năm ấy chúng tôi đã có một buổi tối thật lãng mạn và ngọt ngào bên nhau, cùng đi ăn, cùng đi ngắm phố phường và vào nhà thờ cầu nguyện. Dù không nói thành tiếng nhưng tôi biết anh và tôi đều có chung một lời nguyện cầu đó là mong cho chúng tôi sẽ mãi là một đôi hạnh phúc.
Rồi đêm khuya lạnh, nhà trọ lại đã đóng cửa, anh bảo tôi hay là thuê phòng nghỉ tạm một đêm chờ trời sáng. Anh chỉ muốn ôm tôi, còn nếu tôi không muốn, anh hứa sẽ không chạm vào người tôi.
Lúc đó trong đầu tôi tự nhiên trống rỗng. Những ý nghĩ vụt qua rất nhanh, một phần vì anh thúc giục và đêm lạnh, một phần vì tôi nghĩ: mình yêu anh ấy, có gì mà phải sợ, có gì mà phải hối tiếc?
Chúng tôi dừng chân trong một nhà nghỉ bình dân, khuất sâu trong ngõ. Rồi “chuyện đó” cũng đã xảy ra. Chúng tôi đến với nhau trong niềm hạnh phúc lẫn lo sợ. Lần đầu tiên của tôi kết thúc trong đau đớn khôn tả, một nỗi đau về thể xác mà trước đó tôi chưa từng biết đến, thế mà tôi đã tưởng nó sẽ lãng mạn và ngọt ngào lắm.
Yêu anh, tôi đã "cho" tất cả, Bạn trẻ - Cuộc sống, chuyen ay, lan dau tien, dang hien, chuyen trinh tiet, yeu la cho
Đã hai năm trôi qua, tôi đã ra trường và đi làm... nhưng anh vẫn chưa trở về (Ảnh minh họa)
Những ngày sau đó, trong lòng tôi có rất nhiều xáo trộn. Trong thâm tâm, tôi biết mình đã đánh mất một thứ quý giá mà mình sẽ không bao giờ lấy lại được. Chính suy nghĩ mình đã mất khiến tôi dằn vặt.
Tôi vẫn thường quan niệm, yêu là không bao giờ phải hối hận, phải yêu hết mình không tiếc nuối. Nhưng khi chuyện “vượt rào” đã xảy ra, tôi lại thấy day dứt, không thoải mái chút nào. Tôi thấy mình khác tất cả những đứa bạn xung quanh bởi tôi không còn trong sáng như bọn nó, chỉ một câu nói vu vơ cũng làm tôi chạnh lòng. Chỉ một hành động vô tâm của người ấy cũng khiến tôi nghĩ rằng anh đang coi thường tôi vì tôi đã mất tất cả. Tôi trở nên nhạy cảm và dễ tổn thương.
Rồi tôi nhìn qua những đứa bạn đã có bạn trai, chúng nó giữ được, tại sao tôi thì không? Kinh khủng hơn là tôi phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp để tránh hậu quả đáng tiếc.
Tôi đau bụng nhưng không dám nói với ai, chỉ nằm khóc trong đêm và lo sợ một mình. Hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ dày vò khiến tôi gầy đi trông thấy, đêm nào tôi cũng khóc, dù rằng những kì thi đang đến gần.
Trước đây tôi nghĩ rằng yêu thì “cho” nhưng giờ đây tôi hiểu rằng không đơn giản như vậy. Chắc gì tôi và người ấy đã có một kết cục đẹp. Nếu chúng tôi chia tay nhau thì sao? Người đến sau sẽ nghĩ gì khi phát hiện ra tôi đã mất đời con gái? Tại sao lúc “cho”, tôi chỉ nghĩ đến chữ yêu mà không nghĩ đến tương lai của mình?
Ngày anh nói sẽ đi Úc du học, anh vừa cười vừa bảo: “Nếu không thấy anh liên lạc thì đừng chờ anh nhé!”, tôi đã mơ hồ linh cảm thấy một điều gì đó. Đường đời không bao giờ thẳng tắp, mọi chuyện đều có thể xảy ra, cả điều mong đợi lẫn không mong đợi. Rồi cũng đúng như lời anh nói, không điện thoại, không e-mail.
Đã hai năm trôi qua, tôi đã ra trường và đi làm, anh vẫn chưa trở về. Tôi biết mình đã mất anh, và đánh mất cả đời con gái của mình cho người không phải là chồng mình. Tôi sẽ phải đối diện sao với lương tâm, với người con trai đến sau khi biết tôi đã không còn…?

No comments:

Post a Comment