Friday, April 8, 2011

Vì anh quá nuông chiều, tôi đã trở nên bạo lực

Nếu anh chậm tới đón, khi anh tới tôi sẵn sàng giành xe và xô đổ xe. Khi ghen lên, tôi có thể cắn anh thâm tím người. Anh vẫn cắn răng chịu đựng những vết bần tím trên vai và cổ. Tôi có thể đạp cửa rầm rầm nếu anh không kip mở... (Thu)
Liên tục bị bạn gái đánh
From: Thu
Sent: Tuesday, July 24, 2007 1:14 PM
Subject: Anh Thang co mot phan loi trong hanh vi cua ban gai
Tôi rất hiểu và thông cảm với anh Thắng vì tôi cũng từng là một người bạn gái dùng "body language" với người yêu. Tôi biết Thắng và bạn gái yêu nhau thực sự và cả hai rất khó bỏ nhau. Các bạn hưởng hạnh phúc theo cách riêng của mình. Người ngoài nhìn vào tưởng bất hạnh, nhưng tôi dám chắc với bạn rằng, sau này hai bạn xa nhau, nếu quen và lấy người khác bạn sẽ không bao giờ có được cảm xúc trọn vẹn như bây giơ, nhưng bạn lại làm được nhiều thứ hơn. Cuộc sống là do mình lựa chọn. Tôi nói như vậy vì chính tôi trong hoàn cảnh bạn gái Thắng.
Tôi quen bạn trai năm thứ nhất đại học. Anh rất chiều chuộng tôi. Trước đây tôi rất hiền dịu, nhưng thói đỏng đảnh trong tôi xuất hiện ngay từ khi mới quen anh. Anh hút thuốc, tôi không thích sẵn sàng giật điếu thuốc quăng xuống đất, anh rất ngạc nhiên và tỏ ra thất vọng. Nhưng tôi nói vì thương anh thôi nên anh lại không nói gì cả. Sau dần dần thân nhau, thấy anh không phản ứng nhiều, tôi được nước lấn tới, tôi đập phải đến 10 chiếc điện thoại và anh lại ngoan ngoãn đem đi sửa hoặc mua chiếc mới.
Nếu anh chậm tới đón, khi anh tới tôi sẵn sàng giành xe và xô chiếc xe ngã. Anh vẫn không nói gì cả. Khi ghen lên, tôi có thể cắn anh thâm tím người khi ngồi sau xe. Anh vẫn cắn răng chịu đựng những vết bần tím trên vai và cổ. Tôi có thể đạp cửa rầm rầm nếu anh không kip mở... Và dần dần tôi nghĩ rằng tôi là người được hưởng thụ và anh là người phục vụ, khi anh khó khăn hay gặp rắc rối, tôi cũng không chia sẻ vì anh không muốn tôi phiền lòng. Nhưng chúng tôi yêu nhau bằng con tim và anh thấy hạnh phúc chứ không thấy bất hạnh mặc dù cha mẹ anh có nhắc nhở anh. Chúng tôi ở bên nhau mỗi ngày và thấy không thể xa nhau.
Khi tôi đi làm, gặp gỡ nhiều người và tính đến chuyện gia đình thì cũng là lúc tôi thay đổi nhiều. Tôi thấy người yêu tôi sao yếu đuối và không còn coi anh là người che chở cho mình nữa. Nhưng điều quan trọng nhất là tôi thấy mình mất đi nữ tính. Tôi ao ước được hiền lành như mẹ tôi, sau này có con thì cùng nhau chăm con chứ không phải suốt ngày cãi nhau và kiểm soát nhau. Đã quá muộn để chúng tôi thay đổi. Tôi không thể nhu mì, nhẹ nhàng với anh được. Lúc này tôi là người nói lời chia tay. Anh đau khổ vật vã nhưng tôi dửng dưng vì tôi chưa bao giờ nếm trải nỗi đau nào cả, lúc nào anh cũng giành hết phần thiệt thòi.
Sau này tôi quen người là chồng tôi bây giờ, anh không chấp nhận tôi thói côn đồ và nghiêm khắc sửa tôi. Tôi cũng thất vọng nhiều vì không được chiều chuộng như xưa, nhưng tôi làm được nhiều thứ hơn. Và anh phải kiên trì 2 năm mới giúp tôi lấy lại được nữ tính. Tuy rằng không có cảm giác của hạnh phúc ngọt ngào thuở ban đầu, nhưng tôi có thể trở thành một người vợ đảm đang, hiền dịu và một người mẹ tốt chăm con. Cuộc sống còn nhiều thứ phải lo hơn là tình yêu nam nữ, nhất là khi thành vợ thành chồng.
Là người phụ nữ, ít ai muốn trở nên bạo lực cả, bạn gái bạn cũng không muốn như vậy đâu. Nhưng có thể vì bạn nhẫn nhịn và không cương quyết nên tình hình mới trở nên như vậy.
Chúc bạn tìm được hướng giải quyết cho mình.

No comments:

Post a Comment